Cô giáo Uyên
Phần 1 6h30, Nam yên vị trên chiếc ghế quen thuộc với ly cafe sữa. Anh về ngôi trường huyện này cũng đã được gần 2 năm rồi, không dài cũng không ngắn, chỉ có lương là lâu lên thôi. Anh hóng ra cửa, chờ 1 cái gì đó, cũng là quá quen thuộc với anh, hay nói đúng hơn là cái mà anh mong chờ nhất mỗi ngày. Uyên, cô giáo viên về trường sau anh một năm, cũng đã đến. Cô bước vào phòng, mỉm cười với anh, rồi tiến đến bàn của mình ở trước mặt anh 1 chút. Uyên khẽ vén vạt áo dài và ngồi xuống. Và đây chính là cái giây phút “quen thuộc nhất” mà Nam trông chờ mỗi buổi sáng. Cặp mắt Nam nhíu lại, cố xoáy vào cái mông “tròn lẳn và săn cón” (cách anh ví von trong đầu) hiện...